Nhà văn Thạch Lam tên thật là Nguyễn Tường Lân, sinh năm 1910 trong một gia đình công chức giàu có. Ông là một trong những cây bút chính của Tự lực văn đoàn những năm 1930. Sự nghiệp văn chương của ông đang lên thì ông lâm bệnh nặng và mất đầu năm 1942, ở tuổi ba mươi. Thông qua chủ đề về những số phận bất hạnh trong xã hội đương thời, nhà văn bộc lộ niềm cảm thương sâu sắc trước hoàn cảnh khốn khó của những người nghèo khổ. Truyện và tùy bút của Thạch Lam có văn phong nhẹ nhàng, trong sáng và tinh tế. Ông đã có nhiều đóng góp quý báu cho sự phát triển của văn xuôi Việt Nam hiện đại.
Bài Món quà từ lúa mới: Cốm, trích từ tùy bút Hà Nội băm sáu nẻo đường, xuất bản năm 1943, viết về cảnh sắc và phong cách Hà Nội, đặc biệt là những thức quà, những món ăn dân dã, giản dị mà đượm hương, thể hiện sự khéo léo trong – Bản sắc văn hóa lâu bền của người dân cố đô. Người viết nhận xét tinh tế về cốm, một đặc sản xưa của Hà Nội: Cốm là thức quà độc đáo của đồng quê, dâng đồng lúa xanh, mang hương sắc cho vạn vật. mộc mạc, giản dị và trong sáng của người dân quê.. Bằng tình yêu thương, tác giả đã bộc lộ nét đẹp văn hóa dân tộc ẩn chứa trong thứ quà nổi tiếng ấy.
Đọc kỹ bài viết để thấy cái hay của nó. Xuyên suốt bài hát là chất giọng trữ tình được bao trùm, vốn là thế mạnh của Thạch Lam. Cảm xúc dạt dào dường như tuôn trào trong từng chữ, từng câu khiến bài văn như một bài thơ lãng mạn bay bổng. Thoạt đầu, tác giả không vội phô trương vẻ đẹp, sự sang trọng của cốm mà từ từ dẫn dắt người đọc đến thức quà đặc biệt này, bắt đầu từ nguồn gốc của nó:
Ngọn gió mùa hè thổi qua những bông sen trong hồ, ngào ngạt hương lá, như báo trước sự xuất hiện của những món quà tinh tế và thuần khiết. Bạn đã ngửi thấy cái khô khan khi đi qua những cánh đồng xanh mướt mà hạt nếp đầu tiên đầy những cọng lúa tươi, đã ngửi thấy mùi thơm mát của những đọt lúa mới chưa? Trong lớp vỏ xanh ấy là giọt sữa trắng thơm ngát, phảng phất hương thơm của muôn ngàn loài hoa cỏ. Dưới ánh nắng, giọt sữa dần đông lại, bông lúa càng cong, trĩu nặng vì chất tinh khiết quý giá của Trời.
Ngòi bút tài hoa của Thạch Lam đã biến lời giải thích rất đơn giản rằng những mẩu bánh vụn làm từ cốm non thành một đoạn văn nghệ thuật được dệt nên bởi những hình ảnh và ngôn từ đẹp đẽ, trau chuốt. sức hút kỳ lạ! Ta hãy thử đặt mình vào vị trí và tâm trạng của người viết để cảm nhận mọi thứ liên quan đến những thứ vụn vặt: làn gió mùa hè lướt qua những bông sen trong hồ… đượm mùi lá, như tờ báo. sự xuất hiện của một món quà tinh tế và tinh khiết. Lá sen dùng để gói các miếng chả, tạo cho miếng chả có mùi thơm đặc biệt khó quên. Đó là mùi thơm mát của lúa non và hương vị của ngàn hoa trên cánh đồng xanh.
Cách mở đầu như vậy rất tự nhiên, sinh động và hấp dẫn. Dường như tác giả đã sử dụng tối đa các giác quan để cảm nhận nguồn gốc tự nhiên thuần khiết trong trẻo của cốm. Thạch Lam không đi sâu giới thiệu cách tạo tác mà chỉ viết ngắn gọn: Hãy đợi đến giây phút cuối cùng, mà chỉ có chuyên gia mới quyết định được, thiên hạ gặt hái được. Rồi hàng loạt phương pháp chế biến, phương pháp được truyền từ đời này sang đời khác, một bí quyết được trân trọng và canh giữ nghiêm ngặt, những cô gái làng Vòng đã làm nên miếng bánh thơm dẻo dẻo ấy…
Ở ngoại thành Hà Nội có vài làng nghề làm cốm nhưng cốm Vòng vẫn nổi tiếng là dẻo nhất, thơm nhất. Ngày xưa cốm vòng được dùng để tiến vua. Mỗi năm, khi mùa thu đến, người Hà Nội lại nhớ đến cốm Vòng, mong chờ những miếng cốm mới đẹp đẽ, ăn mặc đẹp đẽ, với dấu ấn đặc biệt là nắm cốm cong hai đầu như một chiếc thuyền rồng và bước đi uyển chuyển uyển chuyển.
Có lẽ tất cả sự trân trọng và yêu mến cốm của tác giả được tập trung nhiều nhất ở nhận xét trân trọng sau: Cốm là thức quà đặc sản của đất nước, là quà của vòng tay. Những cánh đồng lúa xanh mướt, mang đến hương vị tất cả sự mộc mạc, giản dị và thuần khiết của vùng quê… Cốm vốn được làm từ những hạt lúa non của giống nếp cái hoa vàng nổi tiếng. Một ngày đầu tháng 8, dạo bước trên cánh đồng lúa, ta sẽ cảm nhận được mùi lúa chín ngào ngạt quyện với mùi cỏ cây, mùi đất quê hương khiến lòng người nhẹ bẫng.
Cốm gắn liền với phong tục tập quán của dân tộc ta – một dân tộc sống chủ yếu bằng nghề trồng lúa nước. Cũng như bánh chưng, bánh dày, cốm là sản phẩm làm từ hạt gạo. Vượt lên trên giá trị vật chất, phế liệu đã trở thành một sản phẩm chứa đựng giá trị tinh thần trong đời sống văn hóa của người Việt. Ta có thể thấy rõ sự ngạc nhiên thú vị của Thạch Lam khi ông viết: Ai ngờ đầu tiên dùng cốm làm quà Tết. Không có gì phù hợp hơn cho lễ đăng quang bằng lụa hồng, món quà tinh khiết và sự trung thành của các nghi lễ. Màu hồng cốm rất hợp… Và không bao giờ có hai màu có thể hài hòa hơn: màu xanh tươi của miếng cốm như viên ngọc quý, màu đỏ hồng như quả lựu già. Một thứ thanh đạm, một thứ ngọt ngào, hai hương vị hỗ trợ nhau cho hạnh phúc bền lâu…
Người viết đã hiểu được ý nghĩa sâu xa của việc dùng chà là và phế liệu làm quà Tết. Nhà trai mang lễ vật sang nhà gái, có gì quý hơn chà là và miếng giẻ?! Cốm là lễ vật của trời đất, có hương vị thanh tao, đậm đà, là kết tinh của nhiều giá trị (của thiên nhiên và công sức của con người). Cốm xanh, hồng, đỏ. Hai màu tương phản đi đôi với nhau rất tốt, tượng trưng cho âm dương hòa hợp, thích hợp cho trai gái, cũng như là niềm hy vọng về một mối nhân duyên tiền định tốt đẹp, vững bền.
Sự chuyển đổi cảm xúc trong văn bản rất tự nhiên. Tác giả bàn về nguồn gốc, giá trị của cốm và sau đó là cách thưởng thức chúng. Vì cốm là thứ quà tao nhã, không phải thứ quà dành cho người vội; ăn vặt nên ăn từng chút một, chậm rãi và cẩn thận. Lúc ấy, ta mới thấy mình cũng bồi hồi trong hương vị ấy, mùi thơm thơm của lúa mới, của hoa cỏ ven bờ: trong màu xanh mướt của xác xơ, tươi non của lá non và ngọt ngào. . của cốm, tiết kiệm các loại thảo mộc.
Ngoài mùi thơm thoang thoảng của lá sen già, ướp từng hạt hành còn giữ lại hơi ấm của những ngày trên mặt hồ. Có thể nói trời sinh lá sen để bọc miếng, cũng như trời sinh miếng nằm trên lá sen… Cũng bởi cốm là món quà Thần Nông gửi tặng chúng ta từ đồng bằng bao la. không chấp nhận tầm thường. Khi ăn cốm, chúng ta nên ăn từng chút một, vừa nhai vừa nghĩ đến mùi thơm của cốm, mùi cơm, vị ngọt của miếng cốm như không khí trong lành. Ta sẽ thấy rằng ăn một miếng phế liệu là nuốt cả hương làng vào lòng.
Không thừa khi tác giả đưa ra lời khuyên cho những người thu mua phế liệu: Các chị mua đi! Đừng chọc vào tay bạn và đừng khó chịu với món quà kỳ diệu đó, hãy nâng đỡ nhẹ nhàng, vuốt ve nó một chút. Người ta phải tôn trọng số phận của Thượng đế, sự khéo léo của con người và nỗ lực và sự kiên nhẫn thầm kín của Chúa lúa. Cuộc vui của các quý cô sẽ sang trọng và đẹp đẽ hơn, và cuộc vui cũng rực rỡ hơn rất nhiều.
Để viết được những câu văn hay và đẹp như vậy, hẳn Thạch Lam phải có một khí chất thật sự. Bài văn là tiếng nói tình yêu chân thành của người viết đối với những sản vật giản dị gói ghém hồn quê hương đất nước.
Bài văn trên xứng đáng được xem là một bài thơ trữ tình xuất sắc. Từ một món ăn bình dân là cốm, tác giả đã đề cập đến bao điều ý nghĩa sâu sắc trong cuộc sống. Có một cái gì đó rất gần gũi giữa vị bùi bùi của cốm với chất phác, chất phác của những người nông dân một nắng hai sương, gắn bó với đất tổ, cha ông để lại; bao nhiêu mồ hôi, công sức để làm nên hạt gạo cho đời.
Hy vọng thông qua bài viết Top 10 Bài văn phát biểu cảm nghĩ bài “Một thứ quà của lúa non Cakhia TV trang web trực tiếp bóng đá miễn phí sẽ giúp ích được quý bạn đọc.